Có nỗi nhớ mang tên Bảo Bình.

1. Đó là một cảm giác man mác, có gì đó thôi thúc họ bước và đi đâu đó, thậm chí đến phát cuồng.
2. Nếu đó là nỗi nhớ không mục tiêu, Bảo Bình sẽ bị lạc trong đó, tự nhủ quên được, nhưng không thoát được, không rõ ràng, không gọi tên và không thoát được. Ứ đọng lại và chờ lúc trực trào.
3. Nếu đó là nỗi nhớ rất rõ ràng cả về nhân vật và mức độ nhớ, Bảo Bình sẽ vô thức hướng tới điều đó, chỉ là cần được gần một chút, thấy nụ cười đó một chút, không cần nói nhiều, không cần phải quá rõ lý do – bởi đó là nỗi nhớ không rõ, và chính Bảo Bình cũng sợ nỗi nhớ đó khiến người khác lo.
4. Đó sẽ chỉ còn là một thứ cảm giác ngòn ngọt và như một điều thật khờ khạo cho quá khứ – là một điều đáng trân trọng dẫu buồn hay vui.
5. Nỗi nhớ đó mang dáng hình cô đơn và lẻ loi, khi Bảo Bảo nhận ra sự cô độc quanh mình, khi cảm giác khao khát được thấu hiểu xuất hiện, và họ lại vùng dậy tìm kiếm hơi ấm họ từng cảm nhận được.
No comments:
Post a Comment