Gửi Thiên Bình của ai đó !

Giá như e có thể viết là "Thiên Bình của em" nhỉ , nhưng ... làm sao viết như thế được, khi mà anh chưa bao giờ là của em hết !

Em là một đứa nói nhiều,nói to, xấu tính, lại còn ham chơi (nên giờ vẫn thất nghiệp :3), nấu ăn dở, lại thêm phần vô duyên ... ôi đúng là rắc rối và chả ra sao !

Anh là một Thiên Bình ấm áp, cũng hay cười hay nói nhưng mà toàn với ai ý, với em thì chả thế. Anh thích một cô gái có mái tóc dài, hiền lành, xinh xắn, ăn nói nhỏ nhẹ, và nói chung là những thứ về một cô gái như thế là cô ta chả giống em tẹo nào.

Với hàng tá thứ nêu trên thì ko cần nói ai cũng biết đó là lý do to đùng khiến em ko thể nói là em S2 anh được.
(Đấy ngay cả viết trên này mà cái từ đấy e vẫn chả dám viết ra ).

Nên thay vì nói, em đành dùng chân tay vậy. Em lẵng nhẵng theo anh đi học, rồi theo anh về, mỗi ngày đều như thế. Có anh, đúng là mỗi ngày đi học của em đều là một ngày vui. Anh cười rất nhiều, và em cũng thế.... !

Rồi một ngày, anh nói anh muốn tán ... một cô gái khác. Nó làm e có chút thoáng buồn, nhưng mọi thứ vẫn ổn. Vì em biết tình cảm lúc đó của em chỉ đơn thuần là thích thôi. Nên việc anh thích một cô gái khác, với em... lúc đó ... em đành chấp nhận. Em không đi học cùng anh nữa, em lại sống với cuộc sống của em, và mong cô gái kia sẽ trân trọng anh.

Rồi lại một ngày, anh thôi ko tán tỉnh ai nữa. Em thấy anh vẫn cười, vấn nói, nhưng em thấy hình như ... anh buồn. Em không biết nhưng hình như e cũng ko thấy vui. Rồi những ngày đó lại qua đi, em vẫn dõi theo anh từng ngày , từng ngày. Có những lúc em gần anh, rất gần! Nhưng rồi có những lúc em cảm thấy như anh muốn lẩn trốn em, và những lúc như thế dù gần anh thế nào, em vẫn thấy nó thật xa.

Vì sao với em, anh lại luôn như thế? Luôn la mắng, dù em cũng làm như những người khác sao chỉ mình em bị mắng? sao lại luôn muốn làm ngược ý của em ? Anh lườm em mọi lúc có thể, Soi em mọi lúc mọi nơi, mọi hành động câu nói, nhăm nhe chỉ để e hở ra cái gì là la mắng. Dù em có là con gì thì cũng biết buồn chứ :((((.

Bù lại có những lúc anh thật dễ thương, gửi cho em mấy bài hát mà đảm bảo nếu anh gửi cho con bé nào khác chắc nó sẽ nghĩ ngay là anh đang yêu nó. Nhưng mà chắc em thân anh quá nên anh cứ vô tư gửi mà chả để ý em có nghĩ gì hay không : nào là "em có yêu anh không", "mình yêu nhau đi" . Đi đâu đó cùng nhau (toàn em ép anh đi, hoặc không còn ai khác nên a đành đi cùng em), có lúc anh rất nhẹ nhàng nhắc em thế này, thế này.... rồi kéo tay e ôm anh. Cũng rất thú vị, vì em biết chỉ mình em thấy nó thú vị thôi, còn anh thì cứ vô tư luyên thuyên về mấy chuyện từ đời nào kiếp nào rồi.

Lúc anh có việc cần nhờ, em đều cố gắng qua nhà anh thật sớm. Thế mà khi em có việc, lại phải năn nỉ ỷ ôi mãi anh mới nhận lời, đã thế vừa làm vừa cằn nhằn kể công. Với bạn bè anh đâu có thế chẳng lẽ anh ghét e thế sao ?

Mọi người đều nghĩ ta S2 nhau, em thì thấy rất vui, còn anh thì lại thấy khó chịu vì điều đó , >"<!
Nhưng không sao, em vẫn thích bám đuôi anh cho dù anh không thích. hì

Anh nói với em là nếu yêu ai đó, em nên nói ra, vì có những chàng trai rất nhút nhát. Vậy anh ko nghĩ em cũng là một cô gái như thế ?

Dù yêu anh thế nào, thì một đứa chả có gì như em cũng chẳng thể nói ra được.Vì e sợ, em là phiền phức của anh.

Em không sợ anh từ chối, em chỉ không muốn làm anh khó xử. Em không nhút nhát, nhưng em không muốn ai đó vì em mà phải suy nghĩ. Cho dù anh có nhận lời, thì em vẫn lo, biết đâu em lại làm xấu mặt anh trước mặt bạn bè, vì em không xinh, không hoàn hảo như những gì a muốn. Nên em im lặng, quan sát anh và từ từ thay đổi, cho đến khi nào anh chấp nhận e.