NỖI BUỒN CỦA SONG NGƯ.

 Nếu nói về nỗi buồn của song ngư thì bất tận lắm. Song ngư mà đã buồn thì chỉ có làm mọi người xung quanh buồn lây thôi. Cảm thấy dường như đất trời cũng ảm đạm theo ấy.

 Biểu hiện :
_Tóc tai bù xù, mặt mũi nhăn nhó, mắt có thể mọng nước. Tay chân ngươi ngợm uể oải =.=.
_Song ngư mà đã buồn thì chẳng thiết gì, chán chường trông chẳng có sức sống gì cả. Mặc kệ mọi thứ chỉ biết nằm dài than ngắn thở dài hoặc khóc lóc tỉ tê, chửi bới tùm lum.
_Không thiết ăn ngon không thiết mặc đẹp, không cần ai phải an ủi quan tâm, càng ghét nhưng lời động viên xáo rỗng.
_Tóm lại là tự kỉ, nóng nảy và trở lên vô cùng bi quan thấy đời chỉ toàn một màu xám xịt. Lúc này trở nên xấu tính nữa, cáu bẩn, chẳng thể tỏ ra vui nổi được trước niềm vui của người khác như thường ngày.

 Cách chữa:
_Thường thì tự mình buồn thì tự mình chữa. Song ngư sẽ tự tìm ra lí do để biện minh cho nỗi buồn đó, tự ý thức được rằng mình chỉ nghĩ quá lên thôi. Cuộc đời còn nhiều điều tươi đẹp lắm. Có khi khóc lóc nhiều quá đâm ra lại hết stress thấy lòng nhẹ vơi đi nhiều bình tĩnh suy nghĩ lại tìm ra cách giải quyết.
_Khi buồn song ngư cũng hay tìm đến những việc để làm cho tạm quên đi. VD như chọn cách ăn, ăn thật nhiều, ăn xong sẽ quên hết. Rủ bạn bè đi chơi nói chuyện, tạm thời trốn tránh, bỏ mặc nỗi buồn ở nhà. Thế rồi khi còn một mình, song ngư vẫn phải tự đối mặt với nỗi buồn đó thôi.

_Nhưng cần nhất vẫn là sự chân thành và kiên nhẫn yêu thương từ mọi người xung quanh. Không buông tay song ngư kể cả lúc nó đuổi hết mọi người đi, thì khi bình tĩnh lại nó sẽ sớm nhận ra mình luôn được yêu thương và nhanh chóng trở lại vui vẻ yêu đời như trước thôi.

 Lời khuyên:
_Muốn chữa nỗi buồn cho song ngư phải cực kì cứng :)) kiên nhẫn ở bên nhưng cũng phải thật dứt khoát làm cho con cá thoát khỏi vỏ ốc vô hình của nó. Trong đấy toàn những mớ bòng bong suy nghĩ vớ vẩn không ai kéo ra thì nó sẽ mắc kẹt lâu.. Rất lâu... Con cá ngốc!